Người Trung Quốc đang thiếu một
vị thuốc
Posted on 22/05/2016 by nghiemluongthanh
KHẮC TRUNG giới thiệu tham khảo
1) Thượng tướng Lưu Á
Châu nói : người Trung quốc chúng ta đang thiếu vị thuốc này.
Ngày 25/4/2016 trên
trang mạng “Tinh thần” đưa ý kiến của thượng tướng Lưu Á Châu về thực trạng
Trung Quốc hiện nay, Ông Lưu nói, thực trạng hiện nay là : Cái gì người dân cũng
chẳng tin, chuyên gia cái gì cũng chẳng hiểu, báo chí cái gì cũng chẳng nói,
giáo dục chính trị gì cũng chẳng dùng được vào việc gì. Tại sao giáo tài
chính trị của bộ đội không được bộ đội hoan nghênh ? Tại sao những điều viết
trên báo chí tạp chí không thể đi sâu vào lòng người ? Bởi vì anh là giả, không
thể đi sâu vào lòng người. Những thứ anh viết ra đó, ngay cả anh cũng chẳng
tin, lại muốn để người khác tin, đó chẳng phải là cuội sao ? Những thứ anh
viết, trước tiên bản thân anh có tin không ? con anh có thèm xem không ? Đây
cũng là một thứ trung thực. Bài viết không trung thực với làm người không trung
thực là như nhau. Ngòi bút là có sức nặng ngàn cân. Bài viết ra nhất định phải
chân thực. Nội hàm căn bản của viết một bài viết trung thực là ở chân thực,
chân thực mới có sức sống. Người xưa nói, làm người phải đoan chính, làm văn
phải phóng túng. “Phóng túng” nói
ở đây là chỉ sự phóng thoáng về tư tưởng. Con người cần thực thà, nhưng văn
chương cần tài hoa gấm vóc. “Phóng túng” và tài hoa gấm vóc, trước hết là xây
dựng trên cơ sở chân thực. Không có chân thực, tuyệt nhiên không thể có văn
chương gấm vóc. Chỉ dựa vào thuyết giáo là chinh phục không nổi lòng người.
Thuyết giáo không có sức sống, chứ đừng nói tới danh sơn cất dấu truyền cho đời
sau. Ở đây vẫn có vấn đề về thể chế, vấn đề về giáo dục. Bởi vì thế hệ chúng ta
từ khi bắt đầu viết văn là đã nói xạo. Tôi cũng đã từng nói láo. Chúng ta đều
đã từng viết bài như thế, ví như “Tôi nhặt
được một đồng tiền đưa cho chú cảnh sát, chú cảnh sát hỏi em tên gì, tôi nói em
là khăn quàng đỏ”; chúng ta đều đã viết “tôi đỡ một cụ già đi qua đường, tôi
nhìn lên mặt trời, mặt trời càng tươi đẹp biết bao”; “sau khi quét dọn xong phòng học, tôi lau mồ hôi
và cười, tôi nhìn khăn quàng đỏ của tôi càng tươi màu hơn.” Tôi là
nhảy ra từ trong đó. Sau khi tôi nói những lời nói dóc, tôi ý thức được tội ác
của những lời nói dóc đó. Ngày nay cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu chân thực ! Thời kỳ Đại nhảy vọt năm 1958, ở An Huy có một người sắp
chết, đến bệnh viện khám, bác sĩ sau khi bắt mạch khám cho ông ta nói, ông
thiếu một vị thuốc, chỉ hai từ : Lương thực. Đói ! Hôm nay chúng ta đang thiếu
một vị thuốc, Chân thực ! Trong một xã hội thành thực, kỳ thực
thành thực không phải được người ta coi trọng như thế; chỉ có trong xã hội
không thành thực, thành thực mới hiện rõ là vàng quí đặc biệt. Người nói lời
nói thực thường thường là người phê bình, người phê bình thường thường là người
yêu nước. Người phê bình vĩ đại thường thường là người yêu nước vĩ đại. Sau cải
cách mở cửa, chúng ta đã quay một bộ phim, tên là “Huyết chiến Đài nhi trang”.
Bộ phim này quay xong, không một địa phương nào dám chiếu, bởi vì bộ phim đã
phản ánh sự thật đảng Quốc Dân kháng chiến. Cuối cùng, Tập Trọng Huân (Bố đẻ Tập Cận Bình) nói, trước hãy đưa
sang Hồng Kông chiếu xem sao. Không ngờ phim đã gây rúng động to lớn ở Hồng
Kông. Tưởng Kinh Quốc sau khi biết tin này, đưa phim về chiếu ở Đài Loan. Nghe
nói Tưởng Kinh Quốc sau khi xem xong phim, đã nói một câu thế này : “Hóa ra
đảng Cộng sản vẫn còn là thực sự cầu thị.” Bộ phim này đã trực tiếp khiến Tưởng
Kinh Quốc bắt đầu để cho lính già về lại Đại lục thăm thân. Quan hệ hai bờ đã
mở ra một trang mới mẻ. Các bạn xem, sức mạnh của thực sự cầu thị vĩ đại biết
dường nào ! Chúng ta hãy tưởng tượng kỹ xem, người Trung Quốc hiện nay đúng là
ngày càng thiếu “chân thực”, từ tin báo chí đưa lên đến ăn uống ở đi lại, đâu
đâu cũng đầy rẫy giả dối, chúng ta đều không thể hoài nghi liệu còn có cái gì
là còn chân thật ? Cho dù tương lai của cái xã hội này sẽ như thế nào, ít ra là
ngay bây giờ, chúng ta phải đi tìm chân thực, người không có niềm tin không
đứng vững được, đến thành thực mà chúng ta cũng không làm được, há chẳng rất bi
nhục sao ! ? Người Trung Quốc, xã hội Trung Quốc, mỗi một người chúng ta đều cần
chân thực. Người Trung Quốc chúng ta, vị thuốc mà chúng ta đang thiếu chính là
vị Chân Thực.
Mười ngày sau, ngày
05/5/2016, Lưu Á Châu lại đặt ra một vấn đề, điều đáng sợ thực sự của nước Mỹ
là cái gì ?
Lưu Á Châu phân tích,
nước Mỹ tuy đang có đội quân lớn mạnh nhất, khoa học công nghệ tiên tiến nhất
trên thế giới, nhưng tôi cho rằng điều này không thật đáng sợ. Nghe nói máy bay
tàng hình của Mỹ vào ra Trung Quốc rất tự do, nhưng đây cũng chẳng có gì đáng
sợ. Điều đáng sợ của Mỹ không phải ở những thứ này.
Năm 1972, khi tôi đang
học ở Đại học Vũ Hán, giờ học bài chính trị, một thầy giáo chính trị giảng :
“Nước Mỹ đại diện cho nước chủ nghĩa tư bản là thối nát, suy tàn, đã là mặt
trời sau núi, không còn mấy sức hơi.” Tôi, sinh viên công nông binh, toàn thân
quân phục, lập tức đứng dậy phản bác : “Thưa thầy, tôi cảm thấy thầy nói không
đúng. Nước Mỹ tuy không giống Trung Quốc, nhưng họ cũng không phải đến lúc tà
dương, mà chính là lúc mặt trời giữa trưa.” Thầy giáo nổi giận mặt trắng ợt ra,
lắp bắp nói : “Anh, cái học trò này, làm sao dám nói những lời này !” Ông ta
không hỏi tôi tại sao muốn nói những lời này, mà lại dùng một từ “dám”. Tâm
thái của thầy, nhìn qua thấy rõ. Tức là nước chủ nghĩa tư bản “thối nát” “suy
tàn” này, nhưng trong thập kỷ 90 thế kỷ 20 lại đã lãnh đạo một cuộc cách mạng
khoa học kỹ thuật mới nhất trên thế giới. Sau khi tốt nghiệp đại học, vừa gặp
cải cách mở cửa, tôi lại có một quan điểm : nước Mỹ là quốc gia do hàng ngàn
ngàn vạn vạn những người không yêu tổ quốc mình cấu thành, nhưng họ đều rất yêu
nước Mỹ. Lúc đó một số ít những người lãnh đạo, một mặt chửi Mỹ, một mặt gửi
con cái sang Mỹ. Ngược nhau quá lớn ! Nói vòng vo mãi, điều đáng sợ
nước Mỹ là ở đâu ? Tôi tự cảm thấy có 3 điểm:
Thứ nhất, thể chế tinh anh
của nước Mỹ, không thể xem thường. Thể chế cán bộ của họ, cơ chế cạnh tranh lựa
chọn cán bộ, có thể bảo đảm chắc chắn người quyết sách là một tốp tinh anh. Cục
diện của chế độ cán bộ chúng ta là, người có tư tưởng không quyết sách được,
người làm quyết sách không nhất định có tư tưởng. Còn nước Mỹ là ngược lại, thể
chế bảo tháp nhọn của họ, đúng là đã đẩy một loạt tinh anh lên tầng đỉnh. Vì
thế, thứ nhất, họ không phạm sai lầm; thứ hại, họ ít phạm sai lầm; thứ ba, cho
dù họ phạm sai lầm, họ rất nhanh sửa chữa sai lầm. Hiện nay đối với thế mạnh
dân tộc mà nói, tầm quan trọng của lãnh thổ đang giảm mạnh, đã thay đổi từ chạy
theo lãnh thổ thành theo đuổi quốc thế (Thế
của quốc gia). Người Mỹ đều không có yêu cầu lãnh thổ đối với bất
cứ quốc gia nào. Họ chẳng quan tâm mấy đến lãnh thổ, việc làm toàn bộ của họ
trong thế kỷ 20 đều là tạo thế. Cái gì gọi là tạo thế ? Ngoài kinh tế lớn mạnh ra,
là lòng dân ! Có được lòng dân, quốc gia có được sức qui tụ, lãnh thổ mất đi có
thể về lại; không có lòng dân, đất đai anh ôm được khẳng định sẽ mất. Có được
lãnh thổ quốc gia chỉ coi là một bước. Hành sự của nước Mỹ thường là xem 10
bước. Chính vì vậy, mỗi lần phát sinh sự kiện có tính toàn cầu trọng đại sau
khi kết thúc chiến tranh thế giới thứ II, đều đang tăng cường địa vị nước Mỹ.
Nếu chúng ta bị nước Mỹ dắt mũi đi, là có thể mất hết mọi sức nặng chiến lược.
Tôi nhiều lần nói, trọng tâm chiến lược của Mỹ sẽ không chuyển sang châu Á,
nhưng không có nghĩa là Mỹ không bao vây Trung Quốc. Rất nhiều người chỉ nhìn
thấy Mỹ bao vây Trung Quốc về quân sự, tựa như rất nhiều người chỉ nhìn thấy sự
cách biệt về khoa học công nghệ và trang bị vũ khí của hai bên Trung Mỹ, mà
không nhìn thấy sự mất cân bằng về chiến lược lớn, nhất là về tầng diện ngoại
giao so với trang bị lạc hậu càng nghiêm trọng. Ngoại giao của chúng ta đối với
Mỹ, hoặc là có giải pháp không có tầm nhìn triển vọng, hoặc là có chi tiết
không có toàn cục. Sau “119”, Mỹ nhanh chóng chỉ trong hai tháng lấy
Apganistan, từ phía tây bao chặt Trung Quốc. Áp lực quân sự của Nhật Bản, Ấn Độ
đối với chúng ta chưa hề giảm. Xem ra, chúng ta có được một số lợi ích trước
mắt trong vụ “119”, nhưng những lợi ích này chi một hai năm là sẽ tiêu tan. Tôi
cho rằng bao vây chiến lược đối với nước ta là một thứ khác, không phải quân
sự, vượt qua quân sự. Bạn xem, mấy năm gần đây, các quốc gia xung quanh chúng
ta dồn dập thay đổi chế độ xã hội, trở thành quốc gia cái gọi là “dân chủ”,
Nga, Mông Cổ thay đổi rồi, Kazakstan thay đổi rồi. Lại thêm Hàn Quốc, Philippin , Indonesia
trước đây. Loại uy hiếp này đối với chúng ta mà nói, càng ghê gớm hơn uy hiếp
quân sự. Uy hiếp quân sự có thể chỉ là hiệu ừng ngắn hạn, còn bị quốc gia gọi
là “dân chủ” uy hiếp là hiệu ứng lâu dài.
Thứ hai, chí khí lớn và
khoan dung của nước Mỹ. Anh hãy so sánh châu Âu với nước Mỹ, anh sẽ phát hiện một khác
biệt quan trọng : châu Âu buổi sáng sớm trên đường phố chẳng thấy người nào,
còn sáng sớm ở Mỹ trên đường phố lớn cho đến từng ngõ ngách đều có rất nhiều
người rèn luyện thân thể, thậm chí cả ngày như thế. Tôi có câu nói : rèn luyện
sức khỏe là một thứ phẩm chất. Rèn luyện sức khỏe đại diện cho một thứ văn hóa
bừng bừng đi lên. Một quốc gia có hay không có khí thế, cứ xem họ có bao nhiêu
người rèn luyện sức khỏe là biết rõ. Người Mỹ có thể đem quốc kỳ làm quần lót
mặc trên người. Tôi đã từng mua một quần đùi có cờ sao vạch ở Mỹ. Tôi thường
mặc. Tôi mặc nó là để coi khinh nó, tức khí, là một thứ xả khí và thỏa mãn của
tâm lý. Người Mỹ mặc lại là một thứ thân thiết. Bản chất khác nhau. Người Mỹ có
thể đốt quốc kỳ của mình trên đường phố. Đới Húc (bạn của Lưu Á Châu) nói : Nếu
một quốc gia đến quốc kỳ của mình đều có thể đốt, anh còn có lý do gì để thiêu
đốt họ nữa?
Thứ ba, sức mạnh vĩ đại
của tinh thần và đạo đức. Điều này là đáng sợ nhất. “11/9” là một vụ tai nạn. Khi tai
nạn ập đến, cái sụp đổ trước tiên là cơ thể, nhưng cái đứng vững là linh hồn.
Có dân tộc gặp tai nạn, cơ thể chưa đổ, linh hồn đã nộp khí giới. Trong vụ
“119” phát sinh 3 sự kiện, đều có thể giúp chúng ta từ trong đó thấy được sức
mạnh của người Mỹ. Thứ nhất, sau khi phần đỉnh tòa lầu
thương mại quốc tế bị máy bay đụng hỏng, lửa khói bốc lên dữ dội, tình thế ngàn
cân sợi tóc. Khi mọi người trên lầu thông qua lối ra (EXIT) đi xuống thoát
thân, nhưng không hỗn loạn. Người đi xuống cứ xuống, đội viên cứu hỏa xông lên
cứ lên. Nhường lối cho nhau, chứ không đụng nhau. Khi có phụ nữ, trẻ em, người
mù, mọi người đều tự động tránh ra một lối đi, để họ đi trước. Thậm chí còn
nhường lối đi cho một tiểu cẩu. Tinh thần của một dân tộc không mạnh đến một
trình độ nhất định, tuyệt nhiên không sản sinh ra được hành động này. Đối mặt
với cái chết, bình tĩnh như không, có lẽ không là thánh nhân cũng gần với thánh
nhân rồi. Thứ hai, ngày
thứ hai của “119”, thế giới biết đây là việc làm của phần tử khủng bố A-Rập.
Rất nhiều cửa hàng, tiệm ăn A-Rập bị người Mỹ phẫn nộ đập phá. Một số nhà buôn
A-Rập cũng bị đánh. Trong thời khắc này, có một loạt lớn người Mỹ tự phát tổ
chức lại, đến đứng canh giữ các cửa hàng, tiệm ăn cho người A-Rập, đến tuần tra
canh giữ các khu nhà ở người A-Rập, ngăn cản bi kịch không phát triển thêm nữa.
Đây là một thứ tinh thần như thế nào đây. Thứ ba, Chiếc máy bay khách 676 bị phá
hủy ở Mỹ đó, vốn là muốn đụng phá tòa nhà trắng. Về sau hành khách và phần tử
khủng bố trên máy bay đánh nhau, mới làm cho máy bay bị rơi cháy. Lúc đó họ đã
biết tin tòa lầu thương mại, lầu 5 góc đã bị đụng, họ quyết định không thể
không làm gì. Ngay như trong tình huống này, họ vẫn làm nên một sự việc : quyết
định bỏ phiếu thông qua, có hay không chống lại những phần tử khủng bố này.
Trong thời khắc quan hệ đến sống còn này, tôi đều không đưa ý chí của tôi áp
đặt lên người khác. Về sau, toàn thể đồng ý, mới đánh lại bọn kẻ cướp máy bay.
Cái gì gọi là dân chủ, đây là dân chủ. Ý niệm của dân chủ đã ăn sâu vào trong
sinh mệnh, trong huyết dịch, trong cốt tủy của họ. Dân tộc như thế này, họ
không hưng thịnh, ai hưng thịnh. Dân tộc như thế này, họ không thống trị thế
giới, ai có thể thống trị thế giới. Tôi thường có suy nghĩ lạ : Vũ khí tối tân
nhất, khoa học công nghệ mới nhất, lực lượng vũ trang lớn mạnh nhất thế giới,
nắm trong tay những người như thế này, vẫn là quá thích hợp. Nước Mỹ, quốc gia
này có rất nhiều kinh nghiệm thành công, đáng cho chúng ta học tập và lấy làm
gương.
2) Một câu hỏi, người
Trung Quốc không chỉ thông minh khác thường, mà lao động cần cù cũng hết
sức khác thường, nhưng tại sao lại không giàu ?
Đó là câu hỏi của Trần
Tắc Giới, người Trung Quốc, tác giả một bài báo trên mạng Wei- Xin ngày
16/5/2016. Tác giả viết, người thông minh nên là giàu có, thông minh khác
thường càng nên là giàu có khác thường, như thế mới phù hợp lôgíc, đương nhiên
nếu thông minh mà lười biếng, khẳng định là không thể giàu được. Nhưng người
Trung Quốc không chỉ thông minh khác thường, mà lao động cần cù cũng hết sức
khác thường, lại không giàu, tại làm sao? Thông minh của người Trung Quốc đều
dùng vào đâu ?
Tác giả lần lượt đưa
ra những chuyện cụ thể, phân tích và trả lời dần nội dung câu hỏi lớn đó.
Ở nước Mỹ, anh đến cửa hàng mua đồ, sau đó bất
cứ lý do gì, đều có thể trả lại hàng. Vì thế một số người Trung Quốc, giả dụ
mấy ngày sau cần đi dự buổi tiệc quan trọng, liền đi “mua” một bộ đồ, sau khi
mặc đi dự tiệc xong, đem ra trả lại cửa hàng. Cửa hàng của Mỹ còn có việc rất
hay : mua hàng đắt, còn được trả lại chênh lệch giá. Thế nên có một số người
Trung Quốc nhân khi bình thường không giảm giá, nhưng bộ đồ có số đo, màu sắc
đều khá hoàn chỉnh, mua hàng về, đợi đến lúc giảm giá mạnh, đem hóa đơn đến trả
lại hàng và nhận chênh lệch giá. Những người này rất đắc chí về hành vi này của
mình, lại còn đi khoe khắp nơi về sự thông minh của mình, thậm chí còn ẩm ức
tại sao mọi người lại “ngu xuẩn” thế, không biết lợi dụng cái “lỗ hổng” này. Đem việc lợi dụng cái lợi
của người khác coi là “thông minh”, đem cái gian xảo coi là “năng lực mạnh”,
đem việc khiêu khích phe nhóm coi là “hòa giải chung sống”, đúng là loạn xị giá
trị.
Rất nhiều bạn chơi cổ phiếu, khi thảo luận
tiêu chuẩn chọn cố phiếu, thường bỏ qua một điều nhiều lần lãnh đạo một công ty
nhấn mạnh là : tôi rất coi trọng sự thành thật của một CEO công ty, công ty
không thực sự chính phái, tuyệt đối tôi không nghĩ tới. Hôm nay anh có thể luồn
khe hở của pháp luật, ngày mai anh nắm được quyền rồi, anh sẽ sửa đối luật
pháp, để cái phạm pháp của anh thành cái hợp pháp. Mấy năm gần đây, chúng ta
thấy quá nhiều ví dụ thế này rồi. 10 năm trước tôi mang đứa con hơn 3 tuổi đi
sang Mỹ du lịch, ở nhờ nhà người thân. Người thân đưa cho tôi một ghế ngồi ô tô
an toàn cho trẻ nhỏ hoàn toàn mới, và nói : “ở đây qui định, trẻ nhỏ nhất định
phải ngồi ghế ô tô an toàn. Ghế này đưa anh dùng, vì tôi mượn về, mong anh hết
sức không làm bẩn, tôi còn trả lại cho họ.” Sau hai tuần lễ, tôi không còn lái
xe, anh ta đưa một ghế an toàn không cũ nhưng không còn mới đến làm thủ tục trả
lại hàng ở tiệm bán hàng. Nhân viên tiệm hàng không nói một lời, đưa toàn bộ
tiền trả lại. Người thân đắc ý nói với tôi : “Cửa hàng của người Mỹ, trong vòng
hai tuần lễ đều có thể dựa vào hóa đơn để trả lại hàng, cho nên chúng tôi
thường đến đây “mượn đồ”. Có số người Trung Quốc thậm chí đến TV đều “mượn” về.
Anh nói, người Mỹ có ngu không ? Kẽ hở to tổ bố của cơ chế trả lại hàng không
có điều kiện như vậy mà bọn họ điềm nhiên không biết ! ”
Năm sau tôi đến Nhật Bản, bạn Đài Loan làm
việc ở đó chiêu đãi tôi, đều lái xe đưa đón tôi. Tôi hỏi : “Tokyo đất chật người đông, có phải là rất khó
đỗ xe ?” Anh ta nói :“chẳng nghiêm trọng đến thế đâu, chính phủ qui định phải
có chỗ để xe mới cho phép mua xe, cho nên xe không đến nỗi nhiều như anh nghĩ.”
“Ồ, như vậy anh có chỗ để xe ? nhất định đắt chết đi được, phải không ?” “Sao
anh lại ngu như người Nhật Bản thế ! Trước thuê một chỗ để xe, đợi đến khi xe
đã treo biển rồi, thì trả lại chỗ để xe, chẳng phải đã giải quyết xong ?” Sau
mấy ngày, lại thay một bạn Nhật Bản chiêu đãi tôi bằng cách đi bộ và tàu điện
ngầm. Anh ta lịch sự nói với tôi : “Tokyo
nuôi xe dễ, nuôi chỗ để xe khó, cho nên đành để anh chen đi tầu điện ngầm.” Tôi
liền bày cho anh ta “cách phá giải”. Không ngờ anh ta chẳng vui lên sau khi
“ngộ đạo”, chỉ dửng dưng nói : “thực muốn khoét kẽ hở, kỳ thực đâu cũng có, ví
như nhà mẹ tôi ở nông thôn, tôi chuyển hộ khẩu về đó rồi mua xe là được. Nhưng,
trên thực tế là tôi ở Tokyo
cơ mà, không có chỗ để xe lại mua xe, nhà hàng xóm bên trái bên phải tôi họ
nhìn tôi thế nào ? Lái xe đi làm, tôi mặt mũi nào nhìn đồng sự ? người chính
phải đều sẽ không làm chuyện đó.”
Cơ chế trả lại hàng không điều kiện của cửa hàng
Mỹ với pháp qui ở đâu cũng tồn tại khe hở của Nhật Bản, đều xây dựng trên cơ sở
tín nhiệm, khi tín nhiệm tan vỡ, xã hội cũng sẽ tan vỡ. Vì thế, họ có thể tha
thứ chính khách làm sai việc, nhưng không cho phép chính khách nói vu vơ , nói
tào lao không chuẩn. Còn chúng ta là “giả đến mức khi thật, thật cũng là giả”,
mỗi người đều hư hư thực thực. Tư duy ảnh hưởng hành vi, mà hành vi của mỗi
người lại có thể ảnh hưởng rộng đến phục vụ xí nghiệp, vận hành xã hội.
Tôi còn nhớ hồi đi tàu điện ngầm ở Rôme, phát
hiện có máy bán vé lại không có máy soát vé. Ngay lúc đó tôi đâm nghi, cuối
cùng là làm thế nào xác nhận được hành khách có mua vé hay không mua ? Nếu có
rất nhiều người nhảy vé, tàu điện ngầm nhất định lỗ vốn to? Đây là cách
tư duy quen thuộc của chúng ta, đều luôn cứ nghĩ thay người khác, tự cho mình
là tiểu thông minh hoặc tâm lý tham cái rẻ vụn vặt để tìm cách ứng phó. Đối với
người Ytalia mà nói, chúng ta hỏi vấn đề này, mới thấy kỳ quái. Lên tàu sao lại
không mua vé ? Lên tàu làm thế nào mà lại có thể không mua vé được ? Cách nghĩ
của hai bên lúc đó là có khác nhau. Nếu anh thực muốn biết không mua vé là cũng
có thể lên tàu hay không ? Có thể lên được, đúng là có thể vào ga lên tàu,
nhưng anh khó bảo đảm chắc chắn không bị người Italia giàu ý thức chính nghĩa
phát hiện, vì 80% họ sẽ đi tố cáo anh. Đến lúc đó, khoản phạt có thể là mấy lần
giá vé, hơn nữa xấu mặt còn xấu tận nước ngoài, đúng là lợi bất cập hại.
Ở Newyork, có một lần tham quan một bảo tàng
lớn nổi tiếng, trả tiền xong, nhân viên đứng quầy đưa cho chúng tôi mỗi người
một vé vào cửa bằng kim loại nhỏ, phía trên có hai cái ghim tiện cho cài vào ve
áo. Anh bạn cho biết, trong quá trình tham quan lúc nào cũng có thể đi ra, nếu
muốn vào lại, vé vào không cần trả lại, có thể dựa vào vé đã có để vào. Quyết
định là không muốn vào trở lại tham quan nữa, thì trả vé bỏ vào hòm kính đặt ở
cửa vào. Tôi hỏi : “hình thức, màu vé vào hàng ngày có thay đổi không ?” Anh
bạn trả lời : “không thay đổi” “vậy liệu có người cầm vé về nhà, sau mấy ngày
lại vào không ? hoặc 10 người vào, chỉ mua 5 vé vào, trong đó có một người lại
mang vé ra đưa cho người khác ?” Anh bạn cười toáng lên : “chỉ có người Trung
Quốc mới nghĩ thế ! cách nghĩ của người Mỹ đơn thuần hơn nhiều, đi vào là phải
mua vé vào, không vào nữa thì trả lại vé, thế thôi, về cơ bản người Mỹ tin
tưởng mọi người đều là người tốt tuân thủ pháp luật, cho nên nhân viên làm việc
ở cửa rất ít.”
Thoáng lúc đó tôi cảm thấy rất tủi hổ, quan niệm phòng tránh nhiều hơn là làm
lợi, ý nghĩ đục khoét khe hở đều là một bộ phận của văn hóa chúng ta.
Gần đây, tôi giảng bài cho công ty chế tạo
linh kiện tích hợp đường điện Đài Loan, phát hiện nhà ăn của Tích điện Đài Loan
tựa như nhà máy khác của khu vườn khoa học, áp dụng mô thức bao gói bên ngoài,
sạch sẽ gọn gàng sáng sủa như nhau. Điều khác nhau là, nhà ăn không có người
giúp anh lấy thức ăn, muốn ăn gì tất cả đều tự làm lấy, nơi phát hoa quả dán
một mẩu giấy ghi mỗi người chỉ lấy một túi ( đã rửa sạch, cắt gọt sạch). Ngay
cả nơi cửa ra vào cũng có rất ít người quản, khi vào nhà ăn tự dùng thẻ thông
minh của mình để quẹt thẻ, tiền ăn cuối tháng tự động khấu trừ vào tiền lương.
Một vị Phó Giám đốc Điện tích Đài Loan nói với tôi : “một nhân viên vào ăn
không quẹt thẻ bị bắt, lần thứ nhất cảnh cáo, lần thứ hai khai trừ.” Khi độ tín nhiệm giữa mọi
người càng cao, quản lý càng ít, mọi người rất tiện lợi, giá thành tự nhiện hạ
xuống, làm việc càng thoái mái. Ngược lại, mọi người nghi ngờ nhau, đề phòng
nhau, bủa vây, giám sát, không chỉ hạ thấp sức sản xuất, làm việc cũng thụ
động, gò bó,
khó chịu. Cho nên bắt đầu từ
bây giờ, cần cởi mở lòng dạ, với tấm lòng rộng rãi, thái độ tin cậy, để đối xử
với mỗi bạn bè. Xây dựng tín nhiệm không dễ dàng, nhưng lại rất quan trọng !
Đường, đi đúng rồi, không sợ xa xôi. Anh không nên quá “thông minh” nữa, bạn bè
sẽ nhiều lên, anh không nên quá “thông minh” nữa, hạnh phúc sẽ ngày càng đến
gần anh hơn. Như vậy, Anh mới thực sự là người thông minh, phải vậy không ?
3) Ngày 13/5/2016, trên mạng xã hội lại
có một bạn người Trung Quốc nêu lên câu hỏi, Bạn có nằm trong 10 hành vi trái
ngược này của người Trung Quốc chúng ta không ?
(1) Chúng ta rất coi khinh “bố hờ” nhưng lại
“hận bố hờ không thành thép.” Xung quanh chúng ta có không nhiều thì ít người
như thế này : Công việc bố sắp xếp, nhà ở bố đã lo, đi lại có ô tô, cổ phiếu
cần là có. Khi đụng phải người, nói với người bị hại “Bố tôi là Lý Thép”; khi
thi vào chuyên ngành, nói với thầy giáo “bố tôi là Cục trưởng”. Chúng ta về tâm
lý rất coi khinh : có bố hờ, có gì là ghê gớm, chẳng phải việc của ta ! Nhưng,
quay người lại, trong lòng lại cảm thấy, tại sao mình lại không có ông bố hờ
như thế ?
(2) Chúng ta chế nhạo, sau một đêm thành giàu
sụ, nhưng âm thầm lại thích mua phiếu thưởng may mắn. Ở Trung Quốc hiện nay
ngày càng có nhiều người sau một đêm thành giàu sụ, như ở ngoại ô Bắc Kinh có
người do di dời nhà, sau một đêm thành triệu phú ông. Chúng ta thường chế nhạo
họ giàu lên không chính đáng, nhưng bản thân lại muốn được may mắn như họ.
(3) Chúng ta hận quan tham, nhưng lại muốn
“làm quan phát tài”.
(4) Chúng ta coi khinh “giàu thế hệ hai”,
nhưng khi kết hôn lại muốn “gần đại khoản”(làm
bạn với người nhiều tiền). Hiện
nay, “thế hệ hai giàu có” ăn nhậu, chơi bời trác táng, ngang ngược, ai cũng
ghét, nhưng ở không ít địa phương lại có những lớp học “làm thế nào để gả con
cho kẻ có nhiều tiền.”
(5) Chúng ta chế diễu tác phong bất chính, nhưng
khi giải quyết công việc lại nghĩ đến việc tìm “quan hệ”. “Không chạy không
đưa, đứng im bất động; vừa chạy vừa đưa đề bạt trọng dụng”; “biết làm không
bằng biết nói, biết nói không bằng biết chạy.” Ai cũng ghét chạy, nhưng bản
thân mình, khi muốn chọn cho con một trường học tốt, muốn đưa người nhà vào
bệnh viện tốt chữa bệnh, để giúp mình thắng một vụ thưa kiện, v.v… thì ý nghĩ
đầu tiên trong đầu là động dụng quan hệ và tiền bạc để đánh thông mọi “khúc
mắc”, và thường coi những người biết “chạy quan hệ” là “người tài năng”.
(6) Chúng ta rất ghét nhận lễ, nhưng lại mong
người khác nhận lễ của mình. Ai cũng biết người đưa lễ động cơ không thuần, hy
vọng thông qua đưa lễ để gây được tình cảm của lãnh đạo, lãnh đạo sẽ giúp giải
quyết việc ngoài luật pháp chính sách chế độ qui định, mà theo kênh bình thường
không giải quyết được. Còn đưa lễ gì, mức độ, cách đưa là cả “một nghệ thuật”,
một “đường dây vô hình hữu hình đan xen” không dễ nhận biết.
(7) Chúng ta chửi mạnh “bọn buôn nhà”, nhất là
“Tập đoàn buôn nhà Ôn Châu” nỏi tiếng cả nước, coi chúng là bọn giang hồ thị
trường nhà đất lũng đoạn đến mức chúng “hơi sổ mũi” thị trường nhà đất cả nước
run lên 3 ngày chưa dứt. Nhưng khi chúng ta có được ít tiền lại muốn rủ bạn bè
góp vốn đi buôn nhà đất.
(8) Chúng ta rất ghét sùng ngoại, nhưng lại
thích dùng hàng hiệu ngoại, ăn mặc, sử dụng hàng hiệu ngoại mới cảm thấy mình
cao sang, tiến cùng thời đại.
(9) Chúng ta rất căm “qui tắc ngầm”, nhưng lại
hy vọng mình là người thủ lợi của “qui tắc ngầm”.
(10) Chúng ta phê phán giá trị quan không tốt,
nhưng lại không phải là người thực tiễn giá trị quan. Như chúng ta phê phán
tham ô, lãng phí, mê tín phong kiến, sùng bái đồng tiền, vô cảm, v.v… Nhưng khi
chúng ta rơi vào tình thế cụ thể của vấn đề, lại chẳng thực hiện được như lời
chúng ta phê phán.
Trên đây giới thiệu một số ý kiến, sự kiện
trong vô vàn ý kiến, sự kiện cụ thể về thực trạng xã hội Trung Quốc hiện nay.
Những ý kiến, sự kiện này cũng đủ thể hiện sinh động bức tranh dạng văn
hóa của “mèo trắng hay mèo đen, miễn là bắt được chuột”. Tức là bất chấp luật
lệ, đạo lý, bất chấp lợi hại của người khác, tộc họ khác, phe nhóm khác, địa
phương khác, đất nước khác, dân tộc khác, thậm chí thệ hệ sau khác, miễn là bản
thân mình, gia tộc mình, phe nhóm mình, địa phương mình, đất nước mình, dân tộc
mình, thế hệ mình, nhiệm kỳ mình có lợi thủ lợi là làm. Phải chăng đây là hình
mẫu của chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc, là hình ảnh thành quả của đảng
Cộng sản cầm quyền “vĩ quang chính” mà dân Trung Quốc nói gọn lại (Vĩ là vĩ đại, Quang là quang vinh, Chính là chính xã,
đúng đắn) mà chúng ta đã và đang dốc lòng ca ngợi ngưỡng mộ ! ! !.
Trong các ý kiến trên đều có kèm theo những
hình ảnh, sự kiện sinh động về thực trạng xã hội của xã hội chủ nghĩa tư bản ở
cả châu Mỹ, châu Âu, châu Á, và cả dân tộc Trung Hoa ở Đài Loan, có thể đại
diện cho bức tranh dạng văn hóa tư bản chủ nghĩa “thối nát, rẫy chết” mà chúng
ta đã từng và đang từng phê phán.
Theo vanhoanghean